Các học sinh đôi khi la hét và sau đó gây thương tích cho bản thân. Mục tiêu của các cô giáo là dạy các em những điều đơn giản nhất.
Dạy học sinh cần có tấm lòng.
Chúng tôi đã nghe thấy tiếng la hét từ phòng học của Trung tâm nuôi dạy trẻ khuyết tật ở Đồng Hới (Quảng Bình) khi bước vào.
Khi chúng tôi tò mò, thầy Nguyễn Xuân Triển, Giám đốc Trung tâm, đưa ra lời giải thích: “Ở đây là vậy đó! Những học sinh tự kỷ thường la hét và một số còn tự làm bị thương. Các giáo viên phải liên tục theo dõi và dạy cho học sinh những điều cơ bản nhất.
Thầy Triển nói rằng mặc dù việc dạy học sinh bình thường đã khó khăn, nhưng việc dạy học sinh khuyết tật còn khó khăn hơn nhiều lần. Để đạt được mục tiêu này, các nhà giáo dục cần phải kiên trì, tận tâm và thông cảm với học sinh. Nếu không, họ sẽ không thể thành công.
Theo chân thầy Triển đến từng lớp học, chúng tôi phần nào hiểu được những nỗ lực và thách thức mà các thầy cô ở trung tâm phải đối mặt. Các nhà giáo dục giáo dục học sinh khuyết tật không chỉ phải dạy học mà còn phải thực hiện nhiều nhiệm vụ khác mà họ không thể thực hiện nếu không có sự hỗ trợ của cha mẹ
Khi cô ấy mới bắt đầu công tác, nhiều bạn bè và người thân của cô ấy không đồng ý với việc cô ấy được tuyển dụng vào trường khuyết tật.
Tuy nhiên, cô Huế tiếp tục tin rằng việc dạy học sinh bình thường hoặc khuyết tật không quan trọng bằng việc phải có cái tâm với nghề, mà phải dạy bằng tất cả tình yêu của mình cho học sinh.
Khi sinh con, mọi bậc phụ huynh đều muốn con mình phát triển bình thường và mạnh khỏe. Tuy nhiên, vì họ đã có con, nên mình càng phải chia sẻ với họ.
Khi dạy cho học sinh khuyết tật làm được điều gì đó, mình cảm thấy rất vui. Cô Huế nói: “Có thể đối với người khác đó là một điều hết sức bình thường, nhưng đối với các em, với chúng tôi, đó là một điều rất quan trọng vì các em phải đối mặt với rất nhiều khó khăn mới làm được.”
Nguồn:GDN